Viết thư gửi mẹ nhân ngày 20/10 gồm 9 mẫu, giúp các em tham khảo để gửi những lời muốn nói tới mẹ yêu của mình nhân ngày Phụ nữ Việt Nam 20/10. Mẹ là người quan trọng nhất cuộc đời con, là bến đỗ bình yên, che chở và bảo vệ con suốt đời. Tình yêu đó không gì có thể so sánh được!
Thế nhưng, không phải lúc nào bạn cũng dễ dàng tâm sự bằng lời với mẹ, vậy hãy nhờ bức thư 20/10 này gửi những dòng tâm sự, những nỗi niềm muốn nói tới mẹ kính yêu nhé.
Thư gửi mẹ nhân ngày 20/10 – Mẫu 1
Gửi mẹ yêu!
Hôm nay là ngày Phụ nữ Việt Nam 20/10, con chúc mẹ luôn xinh đẹp, mạnh khỏe và sống lâu trăm tuổi cùng con cái nhé! Con biết mẹ đã vất vả rất nhiều vì chúng con, nhân dịp này con cũng muốn gửi lời xin lỗi đến mẹ. Con xin lỗi mẹ vì đã có lúc khiến mẹ mệt mỏi, bực mình, con bây giờ nghĩ lại đã thấy hối hận vì những lỗi sai đó. Mẹ ơi đừng giận con, con biết sai rồi, chỉ mong mẹ tha thứ cho con.Vì là ngày của phụ nữ nên con chúc mẹ hạnh phúc và mẹ sẽ có 1 món quà bất ngờ từ con nhé!
Con của mẹ!
Thư gửi mẹ nhân ngày 20/10 – Mẫu 2
Mẹ, là người sinh ra, nuôi nấng và yêu thương ta vô điều kiện. Dù ở trong hoàn cảnh nào, hộ luôn cố gắng hết mình để hy sinh vì con, lo cho con từng cái ăn, cái mặc. Vậy mà càng trưởng thành, chúng ta dường như bị công việc, cuộc sống cuốn theo và quên mất có một người vẫn luôn theo dõi những “bước chân” của bạn, vẫn luôn sẵn sàng ôm lấy bạn mỗi khi bạn gục ngã hay mệt mỏi.
Có thể bạn chưa biết, thế giới của mẹ rất nhỏ, nhưng tất cả đều là con, thế giới của con rất lớn nhưng đôi lúc bỏ quên mẹ. Có bao nhiêu người nhớ được sinh nhật của mẹ hay nhớ về những ngày kỉ niệm dành cho người phụ nữ đáng kính nhất trong gia đình? Có bao nhiêu người dành vài phút trong một ngày để gọi điện hỏi thăm mẹ, làm những điều nhỏ nhặt nhất dành cho mẹ hay chưa?
Dù chúng ta có lớn đến nhường nào, dù có bước qua ngưỡng cửa 30, 40 của cuộc đời thì trong mắt mẹ, ta vẫn chỉ là những đứa trẻ bé bỏng, còn thơ dại. Thử nghĩ xem, có những phút giây bạn bắt buộc phải đối mặt với sự thất bại trong chuyện công việc, các mối quan hệ, ai sẽ là người ở bên bạn, cho bạn những lời an ủi tốt nhất? Không ai khác chính là người đã mang nặng đẻ đau chúng ta.
Thư gửi mẹ nhân ngày 20/10 – Mẫu 3
Mẹ yêu quý của con! Thế là một mùa thu và cả trong ngày lễ đầy ấm áp yêu thương này, con phải xa mẹ.
Con rất muốn bên mẹ để được chia sẻ, yêu thương và trực tiếp nói lời cảm ơn từ đáy lòng con dành cho mẹ. Mẹ ạ! Con xin cảm ơn mẹ đã sinh ra con trên cuộc đời này để được sống, được nếm trải những gì thuộc về con người. Cảm ơn mẹ đã vất vả nuôi con khôn lớn nên người. Mẹ đã bên con lúc con vui, con buồn và chia sẻ với con như một người bạn trong lúc con cần.
Mẹ đã hy sinh tất cả để con trưởng thành và có những phẩm chất đáng quý của người phụ nữ giống mẹ: luôn đảm đang, lao động vất vả, quan tâm và chia sẻ cùng con. Con xin lỗi mẹ vì đã có lúc làm mẹ buồn, mẹ khóc và đã lấy từ mẹ quá nhiều sự hy sinh để mái đầu xanh của mẹ ngày nào đã bạc, đôi mắt xa xăm, bàn tay gầy guộc… Con thấy mình có lỗi lắm nhưng chưa đủ lớn để bù đắp lại cho mẹ. Con chỉ mong thời gian giúp con khôn lớn đúng với mong mỏi của mẹ và sẽ thật cố gắng để không phụ lòng yêu thương vô bờ bến của mẹ!.
Trong mỗi chúng ta, rồi ai cũng sẽ làm vợ, làm mẹ, sẽ có những giây phút hạnh phúc từ gia đình, từ con cái, có lúc phải buồn lòng vì những điều phiền muộn trong cuộc sống. Con chưa đủ khôn lớn, chưa được trải qua những tháng ngày vất vả của người mẹ, người vợ. Nhưng con phần nào hiểu được nỗi niềm, hiểu được những lo toan, bộn bề của cuộc sống mà mẹ phải trải qua để con được ngày hôm nay.
Những lúc phiền muộn trong cuộc sống, con luôn muốn tìm về nơi bình yên của lòng mẹ để được nũng nịu, được vỗ về. Vì thế, hơn bao giờ hết, con muốn nói: “Con yêu mẹ thật nhiều. Con dẫu lớn vẫn là con của mẹ để suốt cuộc đời lòng mẹ vẫn theo con”.
Cảm nhận về bức thư: Mẹ vẫn thế, luôn thầm lặng hy sinh nhưng phải tới lúc trưởng thành rồi con mới nhận ra tình yêu vô bến bờ đó. Với mỗi người, định nghĩa về 2 chữ “hạnh phúc” chẳng thể giống nhau nhưng có 1 điều chắc chắn rằng, tất cả chúng ta đều hạnh phúc nếu có mẹ. Mẹ là người phụ nữ sẵn sàng hy sinh mọi thứ trên cuộc đời này và luôn dành cho ta những gì tốt đẹp nhất.
Mẹ luôn cố gắng mở đường dẫn lối và trở thành động lực cho chúng ta. Mẹ hy sinh tất cả vì con, bỏ qua tất cả những lỗi lầm của con. Không có cách nào để đền đáp những gì mẹ làm cho chúng ta. Tất cả những gì mà ta có thể làm là cố gắng giúp cho mẹ những gì mẹ cần, đó là thời gian, tình yêu và sự tôn trọng.
Thư gửi mẹ nhân ngày 20/10 – Mẫu 4
Con viết những lời này trong lúc mẹ đang ngủ. Sao đang ngủ mà mẹ cũng nhăn mặt rầu rĩ như vậy? Mẹ ngủ không ngon à? Cũng đúng, mẹ đã bao giờ hết lo lắng cho con, cho em con mà chìm sâu vào giấc ngủ đâu!
Hôm nay là ngày gì hở mẹ? 20-10 là ngày bình thường đối với mẹ thôi. Một ngày tôn vinh vẻ đẹp đáng quý của người phụ nữ nhưng cũng chẳng khác những ngày khác là bao. Con biết vào ngày này mẹ vẫn cứ dậy sớm, chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà rồi tiếp tục công việc đang dở dang đến tối mịt mới nghỉ ngơi. Con cảm thấy thật may mắn khi được làm con gái của mẹ. Con nghĩ, từ khi hiểu được ý nghĩa của ngày này con đã làm được gì cho mẹ.
Cấp 1 con lon ton đi theo mẹ đến thăm và chúc mừng cô giáo chủ nhiệm,chúc cô những điều tốt đẹp nhất… Tối về mẹ than vãn về tiền tiêu tháng này.
Cấp 2, con xin mẹ 50.000 để góp tiền mua quà cho cô giáo, tự tay gấp những tấm thiệp rồi tặng cho bạn bè.
Con chưa lần nào chúc mẹ một câu tốt lành…
Không phải con không yêu mẹ, cũng không phải con không nghĩ đến mẹ …..Mà là con không biết phải nói với mẹ những gì. Có những lần con tự tay gấp những món quà nhỏ, hay tặng mẹ bài thơ nhưng con lại sợ mẹ không thích và thế là con lại cất đi… Con chỉ biết khóc cùng mẹ những lúc mẹ buồn, tranh thủ giúp mẹ những việc nhỏ nhặt…..Con lại nhớ lại khi con còn nhỏ. Những ngày non nớt cần sự chăm sóc của mẹ thì con lại phải sống xa mẹ. Khi con được nửa tuổi, gạt bỏ những giọt nước mắt, mẹ phải đi làm việc ở nước ngoài xa xôi. Con vẫn luôn tưởng tượng mẹ là người dịu dàng, xinh đẹp biết bao… Mãi cho tới khi đến tuổi con cắp sách tới trường, con mới nhìn thấy mẹ lần đầu tiên. Mẹ không xinh đẹp như búp bê Barbie của con, nhưng mẹ dịu dàng, nhân hậu hơn tất cả những nhân vật hoạt hình con thích xem. Con chỉ nhớ rằng, lúc ấy con đã thấy mẹ mỉm cười thật đẹp…!
Mẹ yêu! trong cuộc sống này, con đã không ít lần bắt gặp những câu nói “Anh yêu em”,” Tôi yêu bạn” nhưng thật khó để nói câu “Con yêu mẹ”. Con chưa từng nói ra lời ấy, ngay lúc này đây con muốn nói rằng:
Con yêu mẹ! Yêu mẹ rất nhiều! Mẹ sẽ luôn ở bên con nhé! 20-10 này con chúc mẹ những điều tốt đẹp nhất!
Thư gửi mẹ nhân ngày 20/10 – Mẫu 5
Mẹ kính yêu của con!
Hôm nay là ngày 20-10, ngày phụ nữ Việt Nam. Con tiếc rằng không thể ở bên mẹ để tặng mẹ những bông hoa tươi thắm mà mẹ thích. Mẹ ơi, ở nơi xa xôi ấy, cái nước Nga mà mẹ đi lao động xuất khẩu ấy, thời tiết bây giờ có lạnh không hả mẹ? Chắc là mẹ nhớ gia đình mình lắm nhỉ! Mẹ nhớ đừng làm việc quá sức mà làm hại bản thân mẹ nhé!
Mẹ biết không, ở nhà bố, con và bé Bin nhớ mẹ nhiều lắm. Bé Bin thì lúc nào cũng nhắc đến mẹ. Mặc dù còn bé như vậy, nhưng em không bao giờ làm phiền bố và con. Những lúc nhớ mẹ, bé chỉ nhìn con với ánh mắt lấp lánh nỗi buồn mà không bao giờ khóc dù chỉ một tiếng. Còn bố thì trông lúc nào cũng buồn buồn. Dũ bố không nói ra, nhưng con biết bố nhớ mẹ nhiều lắm. Từ ngày mẹ đi, bố trầm tình hẳn, ít giao thiệp với bạn bè hơn. Nhiều lúc con có cảm tưởng như bố không còn thiết tha gì đến cuộc sống này nữa, nhưng mẹ hãy cứ yên lòng vì bố luôn quan tâm và chăm sóc chúng con rất chu đáo. Mẹ biết không, chiều nào cũng vậy, bố đều ngồi lặng yên trên chiếc ghế đẩu nơi hiên nhà và đưa ánh mắt nhìn vô định vào không gian xa xăm như muốn chờ đợi ai đó hay một điều gì đó.
Mẹ biết không, con vẫn nhớ như in khuôn mặt hiền từ và đôn hậu với đôi mắt trong veo như nước hồ thu của mẹ. Và mỗi khi mẹ nhìn con với ánh mắt tràn đầy tình yêu thương ấy, con lại cảm thấy hạnh phúc vô cùng mẹ ạ. Và lúc đó dường như con lại được tiếp thêm sức mạnh để vượt qua mọi khó khăn, vượt qua mọi nỗi đau và buồn tủi. Và khi thiếu mẹ, mỗi khi con vấp ngã hoặc nản chí, con lại nhớ về ánh mắt đã tiếp thêm cho con biết bao nhiêu nghị lực đó để con đứng lên, tiếp tục đi trên con đường của mình mà không có mẹ ở bên. Ôi! Làm sao con có thể quên được đôi bàn tay chai sạn vì đã làm việc vất vả của mẹ khi vuốt tóc con âu yếm mỗi khi con sà vào lòng mẹ như hồi còn bé thơ.
Mẹ ơi, lại một mùa đông nữa trôi qua mà không có mẹ ở bên cạnh con, con thấy nhớ mẹ nhiều lắm, con thèm cái cảm giác được mẹ ủ ấm trong những đêm Đông giá lạnh, được mẹ kể cho những câu chuyện cổ tích trước khi đi ngủ, hay chỉ đơn giản là được nghe giọng nói ngọt ngào của mẹ thôi.
Mẹ biết không, con đã chuẩn bị cho mẹ một món quà tuy không cao sang nhưng nó đã chứa đựng tất cả tình yêu thương và sự kính trọng của con dành cho mẹ. Con mong mẹ có thể về bên con để con có thể trao tận tay mẹ món quà giản dị nhưng ấm áp đó mà con đã làm bằng tất cả công sức của mình và bằng một trái tim yêu mẹ tha thiết. Con chắc chắn rằng mẹ sẽ yêu nó như yêu chính con, giữ gìn nó như chăm sóc chính tâm hồn non nớt của con. Và khi mẹ về, cùng với món quà nhỏ đó, con sẽ nói với mẹ rằng: “Mẹ ơi, mẹ là niềm hạnh phúc lớn lao nhất của cuộc đời con. Nhân ngày 20-10, con xin gửi tới mẹ lời chúc tốt đẹp và an lành nhất”. Và lời cuối cùng, con muốn nói với mẹ bằng tất cả lòng mình: “Mẹ ơi, con yêu mẹ nhiều lắm”.
Con gái của mẹ
Thư gửi mẹ nhân ngày 20/10 – Mẫu 6
Mẹ yêu quý, ngày 20/10 cho mẹ, cho con, cho tất cả phụ nữ Việt Nam lại đến.
Nhưng dịp lễ năm nay khác nhiều với trước quá mẹ ạ, bởi lần đầu tiên con xa mẹ đến sống, học tập nơi đô thành. Giờ con đã là tân sinh viên.
Nhanh thật mẹ nhỉ, 18 mùa xuân đã qua đi kể từ ngày mẹ bế con đỏ hỏn, oe oe tiếng khóc đầu đời. Ngày đó, bố đi làm việc ở Tây Nguyên, cả năm về dăm ba lần, một tay mẹ chăm chút cho ba đứa con thơ. Chị em con lúc đó còn nhỏ lắm, chẳng đủ khôn để hiểu thế nào là thiếu tình cha, bởi tình cảm mẹ đã bao la quá.
Mẹ, từ một kế toán phải theo tục lệ tự ngàn đời “xuất giá tòng phu” để về quê làm ruộng. Thương mẹ lắm, chuyện đồng áng, mẹ biết gì đâu. Con nhớ có chiều đông, ba chị em ngồi nhà ngóng mẹ. Căn buồng nhỏ của mẹ con mình sao thấy lạnh đến thế. 5 giờ, 6 giờ rồi 6h30 vẫn chưa thấy bóng mẹ thân yêu. Con khóc, chị dỗ dành “mẹ sắp về rồi đó. Chắc mẹ cuốc ruộng xong, cố vớt ít bèo về nấu cám cho lợn”. Và từ đó con ghét lợn.7 giờ mẹ về. Chiếc quần xanh công nhân rộng thùng thình mẹ mặc, nước liên miên nhỏ xuống. Con vỡ òa trong tiếng khóc, ôm chầm chân mẹ: “Mẹ ơi!!!.. Đói!”.
Nghĩ lại ngày đó thương quá mẹ nhỉ. Từ việc cuốc đất, cấy lúa, trồng rau, mẹ phải nhờ người ta chỉ dạy. Ba đứa con nhỏ, sàn sàn tuổi nhau chẳng giúp mẹ được nhiều. Chị gái lớn, hơn 1 tuổi theo mẹ ra đồng tát nước. Người bé tẹo và mỏng manh cứ bị chiếc gầu nước lôi đi lôi lại. Những lần ấy, cô chú đi qua, thương tình đều xuống tát nước thay cho chị.
Quê mình nghèo thật và vẫn còn nhiều những hủ tục “trọng nam khinh nữ”, “chị dâu, em chồng” khiến mẹ chật vật, mang tội “dâu trưởng không sinh được con trai nối dõi tông đường”. Con biết, không chỉ gia đình mình mà nhiều nhà cũng thế. Bọn trẻ chúng con hay kể chuyện cho nhau nghe mà.
Bao năm trời mẹ ở bên chăm lo cho ba đứa chúng con. Bốn mươi tuổi, mái tóc mẹ đã bạc phơ. Người ta bảo là do xấu máu. Nhưng con không nghĩ thế, có lẽ bởi mẹ vất vả nhiều rồi.
Ở tuổi 50, căn bệnh thoái hóa đốt sống lưng kiến mẹ đi lại vất vả. Nhưng mẹ vẫn đi cấy, vẫn gặt, vẫn thồ lúa về nhà. Sông cạn nước, mẹ vẫn lụi hụi gánh từng gánh nặng nước tưới cho đám rau mới trồng. Mùa đông sắp đến rồi, đôi bàn chân và tay mẹ lại chuẩn bị buốt bởi nứt nẻ do lội bùn, đất nhiều. Mỗi lần mẹ đùa, xoa tay lên má, con lại giãy nảy vì “rát quá mẹ ơi!”.
Mẹ thật hay cười, luôn luôn vui vẻ. Chính điều đó khiến con nhìn cuộc đời vẫn thấy đẹp tươi.
Sáng nay đi học, con thấy họ bán nhiều hoa lắm mẹ ạ. Ở quê mình, dịp tết chắc cũng chẳng nhiều hoa đến vậy. Nào hồng, nào đồng tiền, hoa lan… những bó thật to, đẹp lắm. Dừng xe, con chỉ hỏi mua một cành hồng nhỏ, nhưng… 20k cho bông hồng đó. Con nhớ, bữa cơm nhà mình 5 người cũng chỉ tầm ấy tiền nên đành quay xe đi. Thế mà, mẹ ơi, những xe rác sáng nay sao lại nhiều bó hoa còn tươi và đẹp đến thế. Tiếc thật!
Thôi thì, lại như mọi năm, con làm thiệp tặng mẹ vậy. Thiệp vừa xinh, rẻ tiền mà lại do con tự tay làm. Vẫn ý nghĩa hơn mẹ nhỉ!!!
À, mẹ ơi! Con thương đứa bạn giường bên quá. Mấy đêm nay nó cứ khóc suốt. Quê nó miền Trung đang lũ lụt lớn lắm. Nó cứ thút thít, không biết tình hình nhà mình ra sao, vì đâu liên lạc được cho bố mẹ, nhà nó chưa có điện thoại mẹ ạ. Họ còn khổ hơn mình mẹ nhỉ.
Con dỗ dành nó viết thư gửi về, nó nghe liền, làm theo tắp lự. Thư của con, chắc ngày mai sẽ ở trên tay mẹ thôi, nhưng thư nó viết… biết bao giờ gia đình nhận được?
Mẹ à! Những giọt mồ hôi, nước mắt mặn mòi, nụ cười của mẹ đã dẫn bước con đi trên cuộc đời này, để con khôn lớn thành người…
Con muốn nói với mẹ rằng: “Mẹ ơi! Con yêu mẹ rất nhiều!”. Chúc mẹ 20/10 này thật vui! Giữ sức khỏe mẹ nhé. Con sẽ sớm về quê để rúc trong tay mẹ ngủ thật yên bình.
Thư gửi mẹ nhân ngày 20/10 – Mẫu 7
Gửi mẹ! Đây có lẽ là bức thư đầu tiên con viết gửi mẹ, sau suốt 20 năm con có mặt trên cõi đời này. Giờ đây khi bên ngoài khung cửa sổ cơn mưa mùa thu đang nhẹ nhàng rơi, thì những giọt nước mắt của con cũng đẫm ướt vạt áo. Tự nhiên con muốn viết cho mẹ của con một bức thư, điều mà trước đó với một đứa vô tâm lạnh lùng như con không bao giờ nghĩ đến. Liệu với giác quan thứ 6 của một người phụ nữ và hơn hết là của một người mẹ, mẹ có hiểu được những suy nghĩ này trong con không.
Con biết năm đó khi vừa trạc tuổi con bây giờ theo tiếng gọi của trái tim mình mẹ đã bắt đầu một hành trình mới trong cuộc đời người con gái. Đồng hành bên cạnh chính là người bố ấm áp của anh em con bây giờ. Trẻ tuổi một nách hai con, chồng thì công tác xa nhà thường xuyên chắc mẹ vất vả nhiều lắm. Nhưng vượt qua mọi khó khăn vất vả mẹ đã chăm sóc dưỡng dục tui con lớn khôn như bây giờ.
Mẹ à! Thời gian con đến với thế giới này không quá ngắn nó cũng chẳng dài nhưng đủ để cho con nhận ra những người yêu thương con, luôn bên con, quan tâm con, là chỗ dựa vững chắc không bao giờ bị lay chuyển là ai… Người đã bao bọc lấy con những khi con gặp chuyện khó khăn, vấp ngã trên đường đời đầy sóng gió này là ai.
Mẹ, những yêu thương mẹ dành cho con, con chắc sẽ chẳng có lời lẽ nào có thể diễn tả được. Là một sải tay dài thật dài theo định nghĩa của con khi con chỉ là cô bé mới bập bẹ tập nói khi được hỏi yêu mẹ đến nhường nào, là bao la như trời, mênh mang như biển lúc con đã lớn lên đôi chút, khi biết được rằng sự to lớn, bao la nó như thế nào, là nét mặt ửng hồng xấu hổ khi ngại ngùng thể hiện sự yêu thương… Và giờ đây khi ngồi viết những dòng này con biết được thực sự tình cảm mẹ dành cho con là như thế nào. Không bao la rộng lớn như bầu trời cao vời vợi trên kia, cũng chẳng phải là mênh mang như mặt biển khơi dài bất tận, tình cảm nơi mẹ chỉ đơn thuần là một trái tim đầy ắp những yêu thương với đôi bàn tay ấm áp luôn ôm trọn con vào lòng. Con biết có câu: “Khi nào có con mới hiểu hết tấm lòng cha mẹ” con biết có thể lúc này đây con chưa thực sự hiểu hết được tấm lòng ẩn sâu phía trong trái tim của mẹ nhưng con sẽ cố gắng để cảm nhận nó. Mẹ hãy chờ con mẹ nhé! Hãy chờ đến lúc con cảm nhận một cách sâu sắc hơn tấm lòng bao la ấy, có thể hiểu được tất cả tình yêu thương trong lòng mẹ…
Con biết một lá thư này cũng không thể nào nói hết được những lời trong lòng con muốn nói với mẹ nhưng con hi vọng mẹ sẽ hiểu được phần nào trái tim con. Một lời xin lỗi con muốn gửi đến mẹ, xin lỗi vì đã để mẹ phải lo lắng cho con, xin lỗi mẹ vì con đã không thể tự tìm ra được con đường đi cho riêng mình, xin lỗi mẹ vì vẫn làm ướt nhòe đôi mắt mẹ… Xin lỗi mẹ!
Cùng với lời cảm ơn sâu sắc nhất từ tận trái tim con, cảm ơn mẹ vì đã không vứt bỏ con… cảm ơn vì đã không bỏ rơi con lúc con tuyệt vọng nhất, cảm ơn đã luôn bên con cùng con trải qua những vấp ngã đầu đời đầy khó khăn, cảm ơn những yêu thương mà mẹ luôn dành cho con… Cảm ơn mẹ vì đã là mẹ của con… Cảm ơn mẹ!
20/10 sắp đến rồi tuy đối với con nó chẳng phải là ngày gì to tát cả, nó cũng chỉ đơn giản là ngày yêu mẹ giống như mọi ngày khác của con mà thôi, nhưng con cũng xin chúc mẹ luôn nở nụ cười thật tươi vì hạnh phúc và sẽ chẳng bao giờ phải ướt nhòe đôi mi nữa.
Mẹ! Từ tận đáy lòng con, một câu nói đã bao lần con muốn thốt ra nhưng sự ngại ngần đã ngăn con lại. Liệu đến khi nào con mới đủ dũng cảm nói lên 3 tiếng “con yêu mẹ” đây. Mong mẹ hãy chờ đợi đứa con gái ngốc nghếch này, đợi đến khi nó đủ tự tin đứng trước mẹ để nói ra 3 từ đầy yêu thương đó mẹ nhé! Dù ngay lúc này đây con không thể nói ra nhưng mong mẹ hiểu rằng con yêu mẹ nhiều đến nhường nào. Giờ đã đến lúc mẹ có thể nhẹ nhàng tựa vào bờ vai vững chắc của con rồi, như cái cách 20 năm về trước con luôn nũng nịu trên bờ vai của mẹ vậy. Luôn hạnh phúc nhé mẹ! Con yêu mẹ!
Con gái ngốc của mẹ
Thư gửi mẹ nhân ngày 20/10 – Mẫu 8
Ngày 20.10 đã đến, một mùa yêu thương cho những người phụ nữ lại về. Trong lòng con bỗng chốc trào lên một cảm xúc khó tả. Không giống như những năm trước, những ngày này con chỉ mong nó đến thật nhanh để được nhận hoa, nhận quà, nhận những lời chúc mừng của những người bạn. Năm nay, khi những người bạn thân của con bạn ai cũng bận rộn với gia đình nhỏ của mình, con nhớ đến mẹ… con gọi điện về cho mẹ nói rằng tuần này con về!
Nghe điện của con, mẹ nghẹn ngào xúc động. Giọng mẹ lạc đi, có vẻ mẹ bất ngờ lắm bởi vì đã lâu lắm rồi chưa thấy con nhắc đến chuyện về quê. Có lần nhớ con mẹ gọi điện bảo con gái về, con trả lời qua loa nói rằng dạo này con bận công việc lắm. Thế là con cúp máy sau một câu “Ừ!” nhẹ của mẹ. Vậy mà lần này con lại chủ động về với lý do là ngày 20.10 con về chúc mừng mẹ. Mẹ nghẹn ngào… Con xót xa!!!
Thấy con về, mẹ vội chạy đến, bỏ mặc cả luống rau nhỏ mẹ đang tưới dở, mồ hôi ướt đẫm 2 lượt áo mẹ… Con thương!!!
Mẹ hối hả: “Thế đã ăn uống gì chưa con? Mẹ để phần cơm con từ lúc trưa đấy!”. Cười nụ cười mệt mỏi và mở chiếc lồng bàn đang đậy ở mâm cơm. Có món dưa mẹ muối chờ con về, đĩa thịt gà mẹ rang, bát canh mẹ hái rau ngoài vườn nhà mình… Ngẩng mặt lên nhìn mẹ, mồ hôi mẹ vẫn đang rơi… Con nghẹn ngào!!!
Bỗng chốc con giật mình, đã bao lâu rồi con không nhìn kĩ khuôn mặt ấy. Khuôn mặt mẹ… nếp nhăn xuất hiện từ bao giờ? Đôi má mẹ gầy hơn, mắt mẹ trũng sâu, da mẹ sạm đi, nụ cười của mẹ vẫn tươi mà sao ẩn chứa nhiều nỗi niềm đến vậy?…. Con buồn!!!
Nghĩ đến mẹ con lại soi lại bản thân mình! Con đã lớn vậy mà lúc nào cũng để bố mẹ lo lắng cho con! Mỗi lần mẹ ốm, cứ khi nào mẹ khỏi rồi con mới biết. Vậy mà khi con hắt hơi, sổ mũi, cảm cúm bình thường thôi là hôm nào mẹ cũng gọi điện nhắc con uống thuốc, ăn uống đầy đủ! Con chẳng xinh đẹp, chẳng giỏi giang, chẳng lo được cho bản thân mình để bố mẹ phiền lòng… Vậy mà lúc nào mẹ cũng tự hào và đặt niềm tin nơi con…. Con vô tâm!!!
Con ham chơi, suốt ngày chỉ thích tụ tập bạn bè thôi. Có chuyện gì con cũng gọi điện thao thao bất tuyệt kể lể với bạn bè. Có những lúc con còn hùng hổ tuyên bố, bạn bè là quan trọng nhất. Nhưng giờ đây con mới nhận ra gia đình là quan trọng lắm mẹ ơi! Mẹ cứ ngồi lặng yên nghe con kể chuyện. Mẹ thuộc tên tất cả những người bạn của con mặc dù chưa một lần mẹ gặp. Con vui vì mẹ yêu quý tất cả những ai con yêu quý nhưng con không biết rằng vô tình con làm mẹ thêm sầu… Con đáng trách!!!
Con đã lớn mẹ nhắc con chuyện chồng con. Con hậm hực quay đi vì coi đó là một chuyện xa vời. Mẹ lặng yên chẳng nói gì để một dịp khác mẹ lại nhắc nhở: “Có lấy chồng thì lấy chồng gần thôi con nhé!”. Giọng mẹ trĩu xuống, ẩn chứa bao nỗi lòng. Bất chợt con nghẹn lại… Mẹ lo con sống xa mẹ, mẹ chẳng thể ở cạnh chăm sóc con, mẹ lo đứa con gái vụng về của mẹ sẽ thế nào đây với bộn bề công việc, thế mà… Con bướng bỉnh!!!
Mở điện thoại ra, tràn ngập những dòng tin nhắn yêu thương con gửi cho bạn bè, nhưng ngẫm lại, từ khi con biết nhớ chưa một lần con nói “Con yêu mẹ” hay “Con nhớ mẹ!”. Nhiều khi, những ngày lễ con còn chẳng nhớ đến để gọi điện về. Mọi người nhắc nhở, con chỉ qua loa “Ừ nhỉ? Nhưng muộn rồi, mà mẹ tao chẳng biết ngày này là ngày gì đâu”. Nhiều lúc con muốn nói những câu yêu thương ấy với mẹ lắm nhưng sao lại ngượng ngùng thế? Phải chăng là do con không quen, con vô tâm, con đáng trách,… Nhưng mẹ ơi, giờ đây con muốn nói rằng… Con nhớ mẹ!!!
Có lần mấy mẹ con ngồi tâm sự, bỗng chốc mẹ lạc giọng, nước mắt mẹ nhòe đi: “Cả đời này bố mẹ vất vả, dù có phải ăn rau ăn cháo thì cũng chỉ mong các con được ăn học đàng hoàng và thành người tử tế, nhà mình không giàu, làm được bao nhiêu bố mẹ dồn hết cho các con, dù có đi đâu thì cũng phải nghĩ về gia đình, nghĩ về bố mẹ các con nhé!”. Chúng con ngồi im không nói gì, con gạt nước mắt, chạy vào trong vờ nghe điện thoại để không bị phát hiện rằng mình đang khóc. Nhưng mẹ ơi…Con ghi nhớ!!!
Sống xa nhà, con phải bươn chải, buồn có, vui có, khó khăn nhiều, thử thách không ít, vấp ngã đã từng… Nhưng con biết tất cả những gì con đang trải qua chẳng thấm vào đâu với những gì mẹ đã từng vất vả vì con. Vì thế con sẽ rèn luyện để cứng cáp hơn, để đôi chân con đủ sức đứng vững trước những cơn sóng dữ, để bố mẹ không phải lo lắng vì con. Con hứa… Con cố gắng!!!
20.10 sắp đến, cũng như hàng triệu người con khác, con gửi lời chúc tới mẹ. Chúc mẹ của con luôn mạnh khỏe để dõi theo bước con đi! Và những người con ơi, xin hãy luôn ghi nhớ:
Ai có mẹ, xin đừng để mẹ khóc
Đừng để buồn trên mắt mẹ nghe không?
Thư gửi mẹ nhân ngày 20/10 – Mẫu 9
Mẹ kính yêu..!
Giờ này mẹ đã ngủ….
Con viết cho mẹ khi con đang say. Hôm nay con uống 2 cốc bia mẹ ạ. Con say. Con khóc.
Ngày 20/10 là gì hả mẹ? Với mẹ chỉ giản đơn là 1 ngày bình thường thôi nhỉ.
Con khóc. Và con nghĩ về mẹ. Từ khi con hiểu được 20/10 là gì? Con đã làm được những gì cho mẹ.
Ngày cấp 1 con xin mẹ 2.000 đồng để đóng tiền mua hoa cho cô giáo chủ nhiệm. Đi học về thấy mẹ đang bán những tạ than đen nhẻm, cái cân phải luồn đòn gánh vào vì chưa có cân bàn… vai phải mẹ thường đau mỗi tối.
Ngày cấp 2 con xin mẹ 10.000 đồng để ngoài tiền mua hoa cho cô, còn mua thiếp hí hoáy cả đêm tô vẽ, tặng những người bạn con yêu thương. Mẹ nằm trên giường vắt tay lên trán: “Tháng này bố mày chắc không được nghỉ phép”…
Ngày cấp 3 con xin mẹ 50.000 đồng, để cùng các bạn trong lớp cắm trại và liên hoan tới tối muộn mới về. Mẹ đã lau sạch sẽ nhà cửa, mâm cơm tối vẫn còn để gọn gàng thức ăn cho riêng con. 2 thằng em chành chọe nhau mệt rồi lại ôm nhau ngủ…
Đại học. Con là cán bộ lớp, con chúc mừng nhiều người lắm, bạn bè, cô giáo, những cô bác con quen…những ngôn từ dí dỏm và đặc biệt dành riêng từng người. Mẹ điện thoại lên và nói những điều như ngày nào cũng điện để nói: ” Đi ngủ nhớ mắc màn, tối nhớ cài cửa thật kỹ, ngủ sớm đi”.
Nhưng…mẹ biết không, con luôn nghĩ tới mẹ đầu tiên. Con luôn thế. Ngày bé, có lần con làm tặng mẹ bài thơ nhưng không dám đưa, có lần mua hoa tặng mẹ rồi lại đưa cho đứa bạn về… cắm. Có lẽ do mình ở quê mẹ nhỉ? Ở quê những bà mẹ đầu tắt mặt tối, chẳng chồng con nào tổ chức ngày của mẹ.
Con lên thành phố
Con gặp những người đàn bà ngang tuổi mẹ. Họ mặc váy và đi dép cao. Họ bước những bước đi uốn dẻo nhẹ nhàng lịch lãm, không vội vã, tất bật như mẹ. 8h tối họ trang điểm và đi cafe, mẹ cơm nước, giặt giũ và mắc màn cho chúng con ngủ.
Con gặp những người đàn bà ngang tuổi mẹ. Họ nói về khiêu vũ, về những chuyến công tác đi mệt lử nhưng biết nơi này, nơi kia, biết món này món kia. Còn mẹ của con, khi con điện thoại về hỏi: Mẹ ơi con ghẹ là con gì mẹ nhỉ? có người nói với con là con ghẹ ăn ngon. Mẹ trả lời: “Mẹ cũng không rõ lắm, hình như nó giống con hến, con ngao”…Và khi con được biết về con ghẹ. Con khóc.
Con gặp những người đàn bà ngang tuổi mẹ. Chồng họ chở đi siêu thị mỗi tuần, và đi mua cho những bộ quần áo đẹp. Vậy mà những lúc chán chồng, họ đi ra phố phường với đám bạn, và vào vũ trường, vào cafe. Còn mẹ, mẹ khóc mỗi khi bố làm mẹ buồn. Và mẹ nói với chúng con: “Chỉ mẹ được nói bố, chúng mày là con dù bố mẹ có sai đến thế nào cũng không có quyền nói…”.
Mẹ của con. Lúc này con nhớ về tuổi thơ con. Quãng đời con trải qua bên mẹ. Chúng con luôn có mẹ ở bên. Và bố cũng thế, bố gọi điện thoại mỗi ngày mẹ nhỉ, và bố gặp lần lượt từ mẹ tới 3 đứa con… Bố mỗi tháng về 1 lần. Chúng con lớn lên, đứa nào cũng sáng sủa khôn ngoan, ai cũng khen mẹ thật giỏi, bố thật may vì có mẹ… Bố con cũng là một người đàn ông tuyệt vời phải không mẹ. Dẫu đôi lúc bố làm mẹ buồn, nhưng con người có ai hoàn hảo đâu? Con cũng thấy xấu hổ lắm, khi con, khi em con, chẳng ngoan như những gì mẹ đã chờ mong.
Mẹ! Mẹ ngủ đi, đừng thức nữa, sao giấc ngủ mẹ chẳng sâu thế. Sao sau 1 đêm mắt mẹ càng quầng? Sao mẹ hay ốm đau?
Mẹ! Con yêu mẹ. Con yêu mẹ. Và con sẽ sống thật tốt như những gì bà ngoại đã dạy mẹ để mẹ dạy con. “Sống không quỵ lụy ai, không hài lòng và không giả dối”.
Con đã lớn khôn, con đã trưởng thành, nhưng những tối rúc đầu vào nách mẹ mà ngủ vùi, tới sáng vẫn dang chân tay trên giường ngon giấc…còn mẹ đã nấu xong bữa sáng. Con bỗng thấy mình như một công chúa nhỏ, thấy con là người hạnh phúc nhất thế gian, vì tất cả những gì bố mẹ dành cho chị em con, là những điều con không mong gì hơn thế nữa.
Đêm nay con chúc mẹ ngủ ngon, và bố ở nơi xa sẽ luôn mơ về mẹ!